Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010 By: maxo'

Ông cụ ngồi trong công viên

Từ ngày chuyển về Láng, mình đi làm hay gặp một ông cụ. Chân đi khập khiễng, ông cụ đi rất chậm hoặc bám vào tường để đi. Ông thường vào cái sân chơi nhỏ nhỏ trước cửa công ty, ngồi lên cái đu quay tròn tròn, có khi là ngắm lũ trẻ, có khi là ngắm mấy cây hoa sữa. Mà có khi là gì đó, mình đoán mò thôi vì ai mà biết ông đang nghĩ gì.

Lúc đầy mình đoán là ông không nói đc, sau lại thấy ông quát đứa cháu nhỏ, và có vẻ khó tính. Gần như ngày nào cũng thấy ông cụ ngồi ở sân công viên, trầm tư, nhiều khi thấy ngồi 1 mình, thật lẻ loi.

Mình á, mình nghĩ là mình ngoan, chả hiểu sao lần nào gặp ông cụ ấy mình cũng chào, con đường nhỏ mình đến công ty nhiều khi đi chậm lại để ông cụ đi qua. Mình nghĩ là nó hiệu nghiệm khi mình thấy ông cụ ấy cười khi nhìn thấy mình, mấy lần còn gật đầu nữa. Thấy hay hay.

Cứ tưởng công ty chuyển đi, thì phải chia tay văn phòng này, cửa sổ, sân chơi, cây hoa sữa, chợt nhớ hình ảnh ông cụ ngồi trên đu quay, 1 mình, thế là ko đc chào ông nữa. Dù gì cũng là người lạ, cũng chẳng đủ dũng cảm hay lý do sang chào ^^

Chuyển công ty ngay gần đó. Được 2 tuần rồi, tất bật, nhà cũ đang đập ầm ầm, thêm cái là ăn trưa ở văn phòng. cũng quên bẵng, đến hôm nay, thấy ở gần công ty có đám, cáo phó là tên 1 ông ở số nhà 24 - nhà ông cụ chân khập khiễng. Mình ko hỏi lại, chỉ linh tính đoán là ông cụ ấy.

Vẫn nhớ gương mặt, dáng đi, và cả hình ảnh ngồi trong công viên. Vậy là ông cụ đã đi trong một ngày đông rất nhẹ. Hơi buồn 1 chút. Chúc ông lên đường bình an!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét