Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010 0 nhận xét By: maxo'

Hạnh phúc giản đơn? - P1

Đọc xong bài viết này thấy rất là thú vị :) tự nhiên cảm xúc viết lại dâng trào, nên tôi tranh thủ tí toáy 1 cái gì đó.

Nhớ lại cảm giác trên sân robocon, hum trước xí xớn đi cổ vũ cho tụi đàn em!. Lâu lâu mới lại chứng kiến sự bùng nổ của cảm xúc. Đam mê, hiển thị trên những gương mặt, khát khao chiến thắng, quyết tâm chiến đấu. Cũng phải, lăn lê bò toài mấy tháng trời, để mọi thứ quyết định trong 3p ngắn ngủi. Những khoảnh khắc làm người xem phải nín thở, khi chờ xem robo tự động có xếp được viên gạch cuối cùng không. cả hội trường vang dội tiếng reo hò khi đội nhà thắng gần như tuyệt đối. Và cả những niềm vui chiến thắng lượt 1 chưa kịp thưởng thức hết thì đã thua nhanh cái vèo ở lượt 2. Đội thua, ngồi buồn thiu, thẫn thờ, quàng vai an ủi nhau. Đội thắng, tràn ra cả sân ôm nhau trong sự sung sướng. Cùng là những vòng tay mà cảm xúc thật khác. Xúc động 1 chút, như chính mình được trong những vòng tay đó.

Tối hôm trước đi mua bánh mì, qua cái quán có mấy chục cái đầu đang hướng về màn hình TV xem bóng đá – VÀO tiếng hò reo + vỗ tay giòn tan khiến mình cũng phải vỗ tay theo. Đúng là môn thể thao vua. Người ta có thể cùng sung sướng vì một niềm đam mê.
Tôi đã từng, đã muốn đi tìm cảm giác của sự bùng nổ: khi mà con người có thể khóc 1 cách hoàn toàn thoải mái, hay sung sướng tột cùng.
Tôi không hay để bản thân mình bùng nổ - chả hiểu sao thế, dù cũng thích cái cảm giác nhảy loạn lên vì sướng. Do tôi chưa thực sự được như thế hay quá khắt khe với bản thân. Từ hồi cấp I, đi thi cờ vua. Kết thúc mỗi ván đấu và chiến thắng. Tôi thường không cười. Có thể mình đã vui, thầy giáo đã khen, nhưng tôi vẫn tỉnh bơ. Thật ra là không muốn cười trước mặt đối thủ. Tội lỗi sao ấy :P

Không bùng nổ, không có nghĩa là không muốn bùng nổ. Hôm trước nghía lại loạt ảnh CLB ở trường. Nhìn thấy rõ ràng trên từng gương mặt - sự hạnh phúc, mà không ít ra cũng là bùng nổ … xúc động. Vậy mà hồi ấy, ngay tại hiện trường, tôi lại không cảm nhận được điều đó. Lăng quăng lo cái này cái kia. Có lúc phát cáu vì sự chểnh mảng của đứa nào đấy. Tổng kết cũng khắt khe và chưa hài lòng. Có phải người trong cuộc thường kỳ vọng nhiều hơn vào cái họ có, họ làm, có phải người ta cứ chú tâm vào những điều to lớn mà quên đi hạnh phúc nhỏ nhoi.

Có người hỏi tôi: theo bạn hạnh phúc là gì? Thành công là gì? Nói thật, đối mặt với 2 khái niệm này thật là khó nói. Tôi đã đi tìm định nghĩa, đã nghe nhiều định nghĩa, và chọn ra 2 vài cái tôi thấy gần gần với tôi. Qua một vài thời điểm khác nhau, khái niệm đó có thay đổi. Nhưng tôi bắt đầu tin là hạnh phúc ko cần quá lớn lao, mà đôi khi chỉ những việc rất đơn giản thôi, cũng đem lại cảm giác rất tuyệt vời.
Tôi nhớ là tôi đã hạnh phúc.

Lớp 6 đi kiểm tra cờ. Đánh lẫn cả các anh trên tuổi. Tôi đã thắng 1 đàn anh ở tốp đầu. Những nước cuối tay run lên. Đến giờ vẫn còn cảm giác hồi hộp khi đó - Sướng
Cấp III với những sự tình cờ. Thất vọng trong sự chờ đợi, để rồi bất ngờ hội ngộ. Những cảm xúc trong trẻo thật là đáng yêu! Cho đến bây giờ tôi vẫn luôn trân trọng.
Hồi năm nhất. Mới vào trường, đi học được vài hôm, có một con bé bảo tôi rằng nhờ chơi với tôi mà nó thay đổi, tích cực hơn, lạc quan hơn. Bất ngờ cực, một cảm giác rất là thú vị mà tôi nghĩ, đó là hạnh phúc.

Những năm tháng sinh viên đã đem lại cho tôi thật nhiều điều. Cho đến bây giờ, tôi vẫn có thể nhớ lại quãng thời gian đó. Không phải lúc nào tôi cũng biết tận dụng hết các khoảng khắc của mình. Nói đúng ra là giờ ngẫm lại thì đang hối tiếc  Nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là những cảm xúc vượt qua, quan trọng là tôi đã nhìn ra điều đó, tôi cần rút được ra những bài học để sau này tránh gặp lại những điều đó.