Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011 0 nhận xét By: maxo'

Quỳnh Anh - 250511 - Xòe xe


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhBWqrmt__EnsPiCoS2SyTzUyEblOcTWUI13bqPR0-LSLNeuXCxn8Dnkp2OWpUv9LXglyDK4jyfgG00ZYqwZNqTAkHtL89DaHMSdlDFphW5HcBJCGKxzpxd8yWZD6LG0I8ijvtj_Hj4cIM/s320/39954247.jpg
Hớn hở bảo vệ xong, chụp ảnh tóe loe. Rồi đinh ninh là đi liên hoan với nhóm ở lớp. Lớp còn định rủ nhau đi ăn chè đấy, xong lớp nháo nhác hết, lại thôi. Nhóm chơi có mấy đứa cũng chót hẹn liên hoan ở nhà, thế là cũng thôi... mình bơ vơ ^^!

Trưa về nhà, thôi cũng được, ôm 2 bó hoa về nhà, lòng rất vui. Về còn lôi máy ảnh ra tự sướng, mấy khi trang điểm, mình trang điểm lên xinh phết :">. Chiều nay sẽ làm gì nhở, hóa ra lại tiện, mình ra công ty, có cái việc quan trọng với anh em chưa làm :"> tiện thể mang bánh trái ra liên hoan mình thất học cái :D sáng nay, anh Trới với anh "sắc" còn vượt dặm đường vào cổ vũ cho mình cơ mà ^^.

Giờ mình đã quen đi đường mới, ra thương mại, rẽ vào Lê Đức Thọ, rồi ra thẳng đường đại lộ Thăng Long => khuất Duy Tiến. Đường đẹp, mát, ít bụi, không tắc, quá chuẩn :D 60km/h không phải chuyện lạ nữa ^^ đường ta ta đi.

Cái đường Đại Lộ Thăng Long ấy, không đẹp như mình tưởng, lắt léo, có vẻ xuống cấp rồi ý. Chẹp, toàn ô tô to đi lại, rồi 1 nửa đường mấy chỗ bị đọng nước, cát bụi nhem nhép, mình phải đi sát về bên lề trái để đỡ bẩn ý, ai mà chả đi thế.

Ấy cơ mà dại dột, mưa, hum nay đi cách xa cái lề đó một chút, nghe tiếng bim bim đằng sau, biết ngay 1 cái oto đang muốn vượt lên. mình vẫn đi. Cái oto con vượt lên thật, Nó phóng nhanh quá, tạt 1 luồng nước to vào mình, mình chỉ kịp phản xạ phanh gấp lại ...

XOOOOO.....ẸEEEEEEEEEE .....T................

Thế là xòe.

xe đổ nghiêng, ko bị lê xa lắm, mình biết là tay trái bị xước, nhưng may mà mặc áo chống nắng, Cảm giác đau như kiểu lần trước bị ngã xe, muốn rút chân trái ra mà ko được, cái xe đè lên chân, ko nhúc nhích, ướt, và bẩn.

Một cái xe máy dựng lại 1 chú 1 anh hỏi có sao không cháu. Chú ý còn nhặt hộ mình quả dưa và dắt xe vào lề đường. Xe nhấc lên mà mình không đứng dậy nổi, 1 người xốc mình đứng lên mới được, 1 loạt xe máy đi đằng sau đều hỏi có sao không. Tỉnh táo, kịp cảm ơn rối rít, cháu không sao, cháu ko sao, cảm ơn chú, cảm ơn anh ...Mọi người lần lượt đi. Mình bẩn hết quần áo từ trên xuống dưới (phía bên trái), đau, và xót xa em RSX. Cảm giác nó cũng đau lắm, xước mạnh thế cơ mà, gương lệch, yếm xước, cộng thêm cái để chân cạnh gạt số cong veo. Lúc ý mình mới biết là xe nổ máy được nhưng không đi được. Lo. Một cái ô tô đi qua, người trong xe dừng lại hỏi có sao ko em (thấy hay hay), mình bảo ko ạ, họ đi. Mình lại một mình, .... anh Nam gọi, chắc có việc gì, nhưng mình ko nhấc máy, lúc ý còn mừng mừng vì con điện thoại ko bị sao :">

Nhìn quanh 1 lúc, hỏi 2 chị lao công đi tới, họ bảo có chỗ sửa xe ở dưới, mình kịp định hình có 1 chỗ bơm vá xe máy, n ko hẳn là hàng sửa, thôi vậy, dù có bị chặt chém thì cũng phải sửa. Với bộ dạng đó của mình, người ta cũng thương chút. Cái chú ra dắt xe, rồi xem xét. Cái cô bán hàng nước thì rối rít chỉ mình chỗ rửa tay châ, rồi còn đưa dầu cho mình xoa tay đỡ thâm. Bắt đầu phân vân về nhà hay ra công ty. Chỗ này gần công ty hơn, nhưng mình bẩn thế này? công ty có để bộ quần áo ^^ về nhà nghỉ sướng hơn? nhưng đang mang cả dưa, cả bánh, lap, nặng kinh, tốt nhất là ra để công ty cho nhẹ nợ :s Lại còn hứa thanh toán lg nữa ... => ra công ty.

Mọi người ở công ty cũng nhận ra mình bê bết, xúm lại hỏi thăm, rồi còn hỏi mình có ngủ gật ko =.=! đấy, ngủ gật bao nhiêu lần mà ko sao, tỉnh như sáo lại bị, hức. Mình tập tễnh đi, máu ở tay cũng chảy ra, may mà xước không sâu. Không quá đau, nhưng tự nhiên thấy mệt, ngày hum nay có vẻ không suôn sẻ lắm. Nhưng cũng nhận ra là mình may mắn chán, ko gặp oto to, cứ tưởng tượng có cái xe tải chạy đằng sau ngay lúc đó thì chả còn ngồi mà viết note nữa rồi, hức.

Tối về, chân bắt đầu sưng to, tay đau. người bắt đầu mỏi theo. Giờ mới thấy sợ, thấy quý trọng mạng sống của mình hơn.

Bài học, đi đường, tốc độ vừa phải, nhất là đường trơn :s Cuộc sống có thể có nhiều điều khó lường, cần biết trân trọng mạng sống của mình và sống ý nghĩa nhất có thể!

Quỳnh Anh - Bảo vệ tốt nghiệp - 250511




Chờ đợi bao ngày, cũng đến ngày bảo vệ.
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiNsH1xrPpYZZyrb91VsI8JXQ15GiT7h9Hy_ETmbu7puYnZwWt1qeWwd7fmoLfF9QABNyYmSiWNXwd2IXKbeTGpzUGpoL18f55p0UbU_8sgsrnYCgRGQN4hYu0IXAi65Hb-wSF4SMUS21U/s320/DSC05767.jpg
Mình tự tin? Có, hồi hộp? Có, Lo lắng? Có chứ. Luận văn bản cuối cũng là một phát liều của mình, mình thay đổi khá nhiều so với chuyên đề tốt nghiệp, nhưng mình tự tin, vì số liệu của mình thực tế. Mình cũng đã chuẩn bị rất kỹ cho các câu hỏi, tha
m khảo ý kiến bạn bè. Đau đầu chút về slide, nhưng hóa ra lại ngon ơ, tự bản thân mình cũng làm được. Mình lại có kỹ năng nữa.

Ngày bảo vệ, lấy sự bình tĩnh hết sức, có anh em bạn bè mình đến cỗ vũ nữa chứ, tim không đập nhanh. Mình thấy hài lòng với sự thể hiện của mình. Mình không tiếc vì đã thuyết trình đủ ý, cả đời mới có một lần đứng nói, mà lại phải tạm bợ gấp gá
p làm gì :) Yep!

Bài của mình được cô khen, mình đã nghe rất kỹ phần nhận xét, và thấy là khác với những người khác, thích thật!. Vậy mà vẫn hơi tiếc chứ, 4 câu hỏi phản biện, lệch tủ. Thật ra là mình có lường trước rồi, nhưng những ý hay mình có thể trả lời, cô ko hỏi, cô hỏi đúng chỗ thiếu trên sổ, thì chịu rồi, ko có chỗ đó, 2 câu mình đã đứng tại chỗ. Nhưng tiếc là mình không biết xử lý nhanh. Bản chất của vấn đề quan trọng lắm, chẳng phải ai cũng dễ dàng nắm được trong 1 thời gian ngắn. Rồi giải pháp, cũng hơi dại dột đưa ra giải pháp mà chưa kịp xem kỹ, cũng may vẫn trả lời được ý kia của thầy.

Mỉm cười rất tươi với hội đồng phản biện. Mình mong cô hỏi nữa cơ, nhưng cô bảo chỉ có ý đó thôi, bảo vệ sau thiệt thế đấy, ý hay thì ko còn được hỏi nữa, chao ôi T^T Mọi người có vẻ hơi bị lo lắng cho mình chứ, nhưng mình ko sợ, bài luận của mình nội dung rất tốt, phản biện có chút chập chờn thôi. :s

Mình có tới 2 bó hoa, hoa của công ty, và hoa của mẹ, mẹ đến muộn, vì tưởng ở khu A, hức, n bó hoa của mẹ rất đẹp. Minh chụp ảnh tá lả với mọi người!!! L
úc sau bó hoa còn được truyền tay nữa, thật là đẹp!!!
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgPnsg8ydw5k8ti9NwGNQR2a-hHNKtezVN24XD0ydcY9H-bWmIqkpNIdsVrBUkIiFt6Rcf3YQCngABSfByY5VTtDM7cFDcssdZyV3CKzWVS1Bt4IWgls-QYZunUKCtaCa2Wc1lxc5PX22E/s320/13064185001465166424_574_574.jpg
Nhóm, lớp, thi nhau chụp ảnh, xem mấy đứa bạn b
ảo vệ nữa, là kết thúc buổi sáng, hoa phượng đỏ cả sân nhà B3, nơi này hơn 4 năm trước mình đã bước vào, bỡ ngỡ, vu vơ. Từ giờ cũng bước ra từ đây. Chào nhé!

Quỳnh Anh - 22/05/11 - Chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp


http://3.bp.blogspot.com/-kTdAT7Hy4bE/TdkTQi-lZwI/AAAAAAAAABc/EaqNf3KcE-w/s320/graduation-cap.jpg

Tôi chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp. Chẩn bị tốt nghiệp lần thứ 2 trong đời sinh viên. Có gì khác không nhỉ. Lần đầu ấy à, thi TN, cũng lo phết, và phải lo thi tử tế, để tới một cái mốc cao hơn. Rồi cũng qua, ngày mặc áo tốt nghiệp (nhanh tay lấy mặc) chụp ảnh với mấy đứa bạn, dù ko được đông đủ, nhưng cũng thật là vui. Hay nhất là sau này, có mấy ku lớp khác chụp ảnh với mình, lại cùng lớp LT :) Trái đất tròn!

Lần 2 này, được bảo vệ luận văn, với người khác chắc ko to tát lắm, n với mình cảm xúc thật lạ. Trước nhìn các anh chị với mấy đứa bạn thuyết trình hùng hồn, mình cũng thèm được nói :) Tính mình trước nay đều thế, thích thể hiện ra phết, n không phải lúc nào cũng dám nắm bắt cơ hội. Lần này cũng khá nhẹ nhàng, có phần may mắn. Nhưng kể cũng lo, mình học hành chểnh mảng phết, ko tập trung, cộng thêm nhiều thứ linh tinh. Vừa muốn bạn bè đến cổ vũ, vừa lại ko muốn, chả biết mình sẽ làm ăn thế nào nhỉ, liệu có đứng im re ko =..=!

Sẽ mặc áo dài, lần đầu tiên được mặc cái áo may (toàn cho mượn!) dù mình mặc ko được đẹp lắm, chà, mình toàn ngồi tưởng tượng đến lúc đó, rồi lại chật vật với mấy cái slide, tự nhiên ngồi nghịch Power point, thấy thêm mấy cái thú vị, và mình cũng có hoa tay ra phết!

Trời nóng, hôm nay đáng ra đi bầu cử, n rồi lại thôi, nhờ bố bỏ phiếu hộ, trách nhiệm công dân đấy, n mình không nắm được thông tin nhiều như bố, đi thì cũng thế. 5 năm nữa sẽ khác, mình sẽ thông hiểu chính trị!

Tiếp tục làm slide nào, cho thiên hạ lác mắt!

Quỳnh Anh - 190511 - Sinh nhật Bác


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj1LYPswWv5x7ndPt6EQZdMD03X_wK2WjmQkQWel-9B6bpTnyTu5qMUg4hKofonJsxEPbBBMKGpFY8X14bgaUBTL3Jo6N3BAHQypYDTComhKX6MEhuhnYc0SMeG4VwQkV1fvGVXCoITMjQ/s320/090615164804-851-541.jpg
Ngày có nắng, thời tiết có vẻ đẹp. Sinh nhật Bác mà, lắm khi thiên nhiên thật kỳ lạ, chiều lòng người, và cũng lựa chọn những người đặc biệt.

Thế mà sao số mình lại đen thế nhỉ, par cũng có vẻ ủ rũ vì thi cử, quyết định làm 1 cái mail than thân trách phận - NỘI DUNG QUÁ QUEN THUỘC, ai đó có đọc được thì ko phải suy nghĩ nhiều đâu, vì những cái này nói nhiều rồi, than thêm cũng đến thế thôi =.=!

Mình ấy à, sáng tu cốc sữa, n ko ăn gì, đói meo. Mấy hôm nay đau đầu ghê gớm, mắt thì thâm, da thì đen. Mình đoán là một trong số các nguyên nhân sau:
+ Thường xuyên ngủ quên ko tắt đèn => ánh sáng làm mắt khi ngủ vẫn hoạt động, mỏi, nhức: rõ ràng mình đã ngủ sớm hơn mà sao, mà sao :s
+ Ngồi máy tính nhiều: thật sự phải có KH ko ngồi máy tính buổi tối hoặc hạn chế ý, mình rất hay bùn ngủ cạnh cái máy. Rồi ngồi mạng chả thích làm gì ngoài lượn FB, chát linh tinh, rồi hết ngày, thật là nhục, cái slide chưa làm được gì, có đứa nào lười như mình ko, quá nhục.
+ Ôm nhiều việc trong đầu: đầu mình như 1 trái dưa với nhiều que xiên vào: luận văn làm đến đâu rồi, bao giờ nộp, slide làm gì?  tính chi phí hợp lý thế nào ? hôm nay nên chuyển tiền cho thằng a hay thằng b? bao giờ gọi điện sang virice? in HD? mua hộ đinh ốc? có phải mặc áo dài hôm bảo vệ ko? tạm ứng lương như thế nào ........................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Làm sao, vứt bớt, bỏ bớt cái thứ hỗn hợp này, trước khi nó nổ lanh tanh bành, mệt qá, qá mệt.
..................................................................................................................................................................
Mới dọn dẹp, lại dọn dẹp đống hồ sơ, sao mà cái phòng mình lắm giấy tờ thế, tìm được bản thực trạng bản thân bằng mindmap 6 tháng trước, thấy các vấn đề vẫn y hệt như bây giờ, haizz, thế hóa ra có ngồi than thân trách phận thì cũng thế thôi.

Đã bảo tập trung vào công việc kế toán cơ mà, sao mình dễ bị sao động thế nhỉ, sao, tại sao, tại sao. Tuần sau bảo vệ xong, nhẹ một gánh nợ, sẽ dồn toàn lực, xong cái mớ dở người này :)

Gluck!

Quỳnh Anh - 170511 - tản mạn cuối ngày

Thời tiết lạ thật, đang nóng toát mồ hôi lại lạnh ngay được, đi đường có cái áo chống nắng, mà mình vẫn run cầm cập. Giờ lại còn đi đường qua sân vận động Mỹ Đình, rộng thênh thang, tha hồ phóng tít mù, sướng :">

Cơ mà thế này thật là sảng khoái, nhìn từ tầng 7 xuống, cái cây nào cũng nhào sang 1 bên, gió tung mạnh, lá bay, người mặc áo mưa mỏng, người cầm ô to đùng, người lại chạy trú chân, hỗn loạn có, yên bình cũng có, những cơn mưa mùa hè thật thích, mạnh mẽ, dữ dội, và nhiều kỷ niệm...!

Rồi nắng, văn phòng mới có mấy cái ban công, mệt, rảnh, đau lưng có thể ra đứng, ngắm nghía đường phố, tầng 7 mà, cho phép con người ta soi mói phía dưới, hum trước mình thò thử đầu qua lan can sắt. Suýt nữa ko rụt đầu vào trong được, mắc cái kính, hức. cái cây địa lan có vẻ tươi tỉnh hẳn, nắng có mưa có, chỉ thương cho hoa đá của mình, vươn dài ra rồi mà cái chậu thì bé quá, ai muốn trồng ko nhỉ, mình cắt nhánh cho >"<

Văn phòng vẫn thế, chưa ổn địnhlắm, các chú các anh sửa bếp ra ra vào vào, chán vãi. Ai đời thi thoảng lại có người vào vặn vòi nước, lát sau có người vào khoan tường, lát sau có người vào thay vòi hoa sen ... dây dưa gần tháng nay rồi, wc ko dám dọn vì dọn lại khoan, giầy dép thì thôi rồi. Giờ mình đã đạt cái tâm trạng kệ, ko thèm nói nữa, chán rồi, tùy các chú đấy, bẩn quá thì tự chịu, hờ. cũng có những lúc mình phát điên lên, muốn mail quát mắng ca thán ầm ỹ, n ngồi ngẫm lại thì lại thôi, làm công nó khổ thế đấy, muốn cáu cũng phải suy nghĩ cáu thế nào cho ko mất lòng, cáu thế nào người ta thay đổi, mà mình ko bị ức chế. Ngày xưa có đứa bảo mình suy nghĩ chu đáo, luôn nhìn ở nhiều khía cạnh và quan tâm tới từng chi tiết nhỏ. nhưng đó cũng là điểm yếu của mình, nhìn ở nhiều hướng quá chỉ tổ khó lựa chọn và ra quyết định thôi. Mình đã cố sửa điều này rất nhiều, khi mà mình nhận thấy nhiều lúc mình quan trọng hóa vấn đề. Làm sao để tâm hồn mình đc thư giãn nhất.

Chiều ngồi nói chuyện với sếp, trao đổi một vài cái qua lại, suy nghĩ về người này người kia, cách làm việc. Giờ mình cũng hiểu được sếp khá nhiều. Cần phải sắp xếp để nói việc này thế nào nhỉ, chà ... Nhưng mình biết là mình cần phải quyết định.

Tập trung vào thứ thật xứng đáng. Trước khi đi, mình sẽ hoàn thiện một số việc to tát, vất vả nhất, quan trọng nhất là công việc kế toán. Mình phải làm tốt để mọi việc được yên tâm :)

Mùa hè cũng có rất nhiều cái đẹp, mưa, trời xanh, hoàng hôn, và nỗi nhớ ...!
Thứ Năm, 26 tháng 5, 2011 0 nhận xét By: maxo'

Chuyện cái lọ hoa

       Tôi thích hoa, thi thoảng tôi có mua và đặt ở văn phòng một lo hoa. Hoa hồng nhé, hay nhất là hồng vàng. Tươi sáng, và luôn nở rực rớ. Hoa đồng tiền, trông thì yếu ớt, nhưng khi cắm nước, sẽ nhanh chóng vươn thẳng, nhìn rất là thích. Mỗi lọ hoa như thế, có thể cắm được tới 1 tuần. Có nhiều lọ hoa giả trông cũng rực rỡ lắm, nhưng có lọ hoa thật vẫn không khí hơn!
        Mọi người ở văn phòng có thích hoa không nhỉ? Tôi đoán là có, nhưng cũng có thể không. Mọi người qua lại, thường khen một vài câu: lọ hoa đẹp quá (tôi cũng nghĩ vậy!). Tôi mua hoa cho văn phòng mà, không phải đặt ở bàn làm việc của tôi. Tôi thích đặt hoa ở phòng ngoài, nơi mọi người qua lại có thể ngắm nhìn. Và cũng thích được nghe những lời khen hoa!
        Nhưng hình như mọi người chỉ thích nhìn và khen thôi thì phải. 1 ngày, 2 ngày, …hơn 1 tuần trôi qua. Lọ hoa tươi mấy rồi cũng héo tàn. Nhưng nó vẫn ở đó, rũ xuống, quắt queo.  Ở nơi mọi người vẫn đi qua hàng ngày.
Bình thường tôi vẫn là người  bỏ hoa héo đi, tráng bình hoa, và úp khô. Điều đó đã thành một điều tất yếu thì phải. Có dịp tôi nghỉ 3 ngày liền. Đến văn phòng, vẫn thấy lọ hoa ở đó, héo queo – nơi mọi người vẫn đi qua. Tự nhiên thấy chạnh lòng một chút.
        Chúng ta có quá quá bàng quang với cuộc sống xung quanh mình không nhỉ. Tôi không thể sống một mình, Bạn không thể sống một mình. Chúng ta là một tập thể. Nhưng không phải ai cũng nhận thức mình luôn tồn tại trong một tập thể. Chúng ta đã quen với những việc gắn mác tên mình thì làm. Những cái gì của chung, thì kệ nó đã. Các cụ dạy:”cha chung không ai khóc”, thật đúng
       Chúng ta cứ nghĩ rằng của chung, chứ không phải của mình, không mang lại lợi ích cho mình, mình không phải là người làm, mình không phải quan tâm. Đó là lối sống ích kỷ. Bản thân bạn không nhận ra rằng, vẻ đẹp của lọ hoa làm đẹp mắt bạn hàng ngày. Thật ra lợi ích chung của tập thể, xuất phát từ lợi ích cho mỗi cá nhân mà thôi.
       Ai cũng có sự ích kỷ (chắc chắn), nhưng đừng để nó điều khiển bản thân bạn!