Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010 0 nhận xét By: maxo'

Ông cụ ngồi trong công viên

Từ ngày chuyển về Láng, mình đi làm hay gặp một ông cụ. Chân đi khập khiễng, ông cụ đi rất chậm hoặc bám vào tường để đi. Ông thường vào cái sân chơi nhỏ nhỏ trước cửa công ty, ngồi lên cái đu quay tròn tròn, có khi là ngắm lũ trẻ, có khi là ngắm mấy cây hoa sữa. Mà có khi là gì đó, mình đoán mò thôi vì ai mà biết ông đang nghĩ gì.

Lúc đầy mình đoán là ông không nói đc, sau lại thấy ông quát đứa cháu nhỏ, và có vẻ khó tính. Gần như ngày nào cũng thấy ông cụ ngồi ở sân công viên, trầm tư, nhiều khi thấy ngồi 1 mình, thật lẻ loi.

Mình á, mình nghĩ là mình ngoan, chả hiểu sao lần nào gặp ông cụ ấy mình cũng chào, con đường nhỏ mình đến công ty nhiều khi đi chậm lại để ông cụ đi qua. Mình nghĩ là nó hiệu nghiệm khi mình thấy ông cụ ấy cười khi nhìn thấy mình, mấy lần còn gật đầu nữa. Thấy hay hay.

Cứ tưởng công ty chuyển đi, thì phải chia tay văn phòng này, cửa sổ, sân chơi, cây hoa sữa, chợt nhớ hình ảnh ông cụ ngồi trên đu quay, 1 mình, thế là ko đc chào ông nữa. Dù gì cũng là người lạ, cũng chẳng đủ dũng cảm hay lý do sang chào ^^

Chuyển công ty ngay gần đó. Được 2 tuần rồi, tất bật, nhà cũ đang đập ầm ầm, thêm cái là ăn trưa ở văn phòng. cũng quên bẵng, đến hôm nay, thấy ở gần công ty có đám, cáo phó là tên 1 ông ở số nhà 24 - nhà ông cụ chân khập khiễng. Mình ko hỏi lại, chỉ linh tính đoán là ông cụ ấy.

Vẫn nhớ gương mặt, dáng đi, và cả hình ảnh ngồi trong công viên. Vậy là ông cụ đã đi trong một ngày đông rất nhẹ. Hơi buồn 1 chút. Chúc ông lên đường bình an!

Lặng yên

Một ngày dài, với những khoảng lặng. Mình không nghĩ là mình đúng, nhưng cứng đầu, không cho là mình sai. Uhm, nhún thế là đủ rồi. Mình vốn chẳng chịu nổi việc làm khó cho người khác. Nhưng hình như mình càng lùi thì họ càng được thể. Thi thoảng mấy cái quiz rất đúng nhé. Tháng này các mối quan hệ của mình có vấn đề. Thấy người ta nhấn mạnh việc "bị hiểu lầm" - không biết là theo nghĩa nào nữa. Ít ra thì mình sống cũng lành mạnh. Chỉ chưa giải quyết êm thấm được các mối quan hệ xung quanh mình thôi. Này nhé, với đồng nghiệp không dễ chút nào. Mình cũng đã cố gắng hồ hởi, gợi chuyện. Nhưng nhìn kiểu xì xì, xị xị là không chịu nổi. Ờ, cố đến thế thôi, kệ đấy. Phòng ồn ào, đeo tai phone là riêng 1 thế giới. Việc ta ta làm vậy.

Ngẫm ra thấy mình là một đứa hiếu thắng. Hiếu thắng hay không muốn thua chắc cũng dần dần như nhau. Vẫn giữ khư khư quan điểm là họ làm với ta vậy thì ta cũng làm vậy. Giong như 1 cái gương mà người ta soi vào thế nào, người ra sẽ thấy thế. Biết là ko đúng đắn lắm, biết là ích kỷ, biết là bị động. Nhưng vẫn chưa kiểm soát đc. Thậm chí còn biện hộ: chả có gì sai cả.

Đang rất là khó chịu và dấm dứt với mấy thứ mà mình chả hiểu rốt cuộc nó đang đi theo chiều hướng nào, nghĩ về mấy cái tiêu cực nhiều hơn, nghĩ về lựa chọn, lung tung lung tung.

Kệ vậy, tắt máy đi ngủ ...



Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010 0 nhận xét By: maxo'

Tôi - Chào ngày mới

 Chào ngày mới, thức dậy sớm nhưng vẫn muốn cuộn tròn trong chăn ấm. Cho đến khi các loại chuông đồng loạt biểu tình thì tôi đã hiểu: ngày mới đến thật rồi :">

Vi vu trên những con đường quen thuộc, Hà Nội sáng se lạnh, rất Hà Nội. Mùa đông nhẹ nhàng và thú vị. Tôi cũng tranh thủ điểm qua 1 vòng các công việc mà mình sẽ làm:

Vui và tự tin: mọi việc đã được sắp xếp ổn định và chỉ việc tiến hành, tôi tin mình sẽ làm được!
Lo lắng một chú: Sáng nay có dự án đang thương lượng với khách hàng, làm sao để thuận cả đôi đường?
Miên man 1 chút: áp lực công việc của ngày hôm qua, và những điều vẩn vơ, khó nghĩ...

Hóa ra lắm thứ phải nghĩ như vậy, cho đến khi bước vào công ty, Tôi ngừng lại 1 chút, hít một hơi thật sâu chào buổi sáng, cười tươi chào các bạn đồng nghiệp. Mỗi người đang bắt đầu công việc riêng. Nhưng họ chào lại tôi bằng nụ cười!

Bạn bắt đầu buổi sáng bằng nhiều tâm trạng. Nhưng tôi biết, tôi và bạn biết phân biệt, và có thể chọn được cách chào buổi sáng tích cực nhất. Như tôi đã chọn cười thật tươi, vì tôi nghĩ rằng, khi tôi cho đi điều tốt đẹp, tôi sẽ nhận lại được nhiều điều tốt đẹp!

Tôi đã thử, và được, bạn thì sao :) ?
Thứ Năm, 11 tháng 11, 2010 0 nhận xét By: maxo'

Tôi - Tập nói


Tôi - tên là tôi. Năm nay tôi X tuổi (X nhé - ko phải Y hay A, B, C gì cả ^^ Nếu bạn thấy buồn cười vì việc đó thì tôi cũng chịu. Vì tôi vốn là tôi! - Tôi: trong nghĩa tôi của tôi, và tôi của mọi người (hem hiểu - hiểu chết liền :P)
Tôi là một người bình thường. Bình thường theo nghĩa hết sức bình thường =)) Theo tôi, bình thường có nghĩa là tôi biết vui, biết buồn, biết lo lắng, biết yêu thương (hình như còn trên mức bình thường ấy :P)
Và như những người bình thường khác, tôi có những suy nghĩ, cảm xúc, hờn, giận, yêu ghét, tôi có những cái nhìn riêng về cuộc sống và những thứ đang diễn ra xung quanh mình. Tôi tin rằng, mỗi thứ, dù tốt đẹp như mơ, hay xấu xa bỏ xừ đều mang lại cho tôi 1 bài học, 1 kinh nghiệm. Nhưng trước nay tôi ích kỷ - ích kỷ đến mức không mấy khi nói với ai về suy nghĩ, ý kiến của mình. Tôi sống trong tập thể, nhưng đan lên mình 1 cái vỏ bọc kín đáo mà khó ai lọt vào được. Mọi thứ đến xung quanh tôi, nhiều, lại vơi đi, tôi còn lười đến mức chẳng chịu nhặt nhạnh nó lại làm cái vốn liếng riêng khi cần.

Tôi ỷ lại, tôi chần chừ, thế là quá đủ rồi
Từ nay tôi muốn nói, muốn viết, muốn nhặt nhạnh những gì thú vị trên con đường tôi đi qua.
Tôi muốn sống, muốn cảm nhận những âm thanh, xúc cảm, hương vị cuộc sống.
Tôi muốn được lắng nghe, được ngắm nhìn vạn vật ở nhiều khía cạnh...

Tôi cam kết, từ ngày hôm nay, tôi chăm chỉ TẬP NÓI :)
Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010 0 nhận xét By: maxo'

Cô chủ không biết quý tình bạn

Ngày xưa, có một cô bé nuôi một con Gà Trống đẹp tuyệt vời: mào nó đỏ chót, bộ lông sặc sỡ, bóng như bôi mỡ. Mỗi sớm thức dậy, Gà Trống gáy vang: “Ò...ó....o!” đánh thức co bé. rồi nó chạy đến bên cô, mổ thóc trong lòng bàn tay cô. 

Một hôm, cô bé nhìn thấy một con Gà Mái trong trong vườn nhà hàng xóm. Cô thíc Gà Mái quá liền đem đổi Gà Trống lấy Gà Mái. 

Chả ngày nào Gà Mái quên đẻ trứng. Đẻ xong, nó “cục ta cục tác” mời cô bé ăn trứng. Cô bé ăn trứng rồi ôm Gà Mái vào lòng, vuốt ve bộ lông mượt mà của nó. 

Nhưng chỉ được ít ngày, thíc con Vịt của ông hàng xóm, cô bé lại đem đổi Gà Mái lấy Vịt. 
Từ đó, ngày ngày cô bé cùng Vịt ra sông tắm. Vịt bơi bên cô, “quạc quạc...” nhắc cô đừng ra xa. 
Một hôm, có người đến chơi, rắt theo một chú chó nhỏ rất đẹp. Cô bé lại đem vịt đổi lấy chó con. 
Ôm người bạn mới vào lòng, cô bé nói: 
- Lúc đầu, chị có Gà Trống, sau chị đã đổi Gà Trống để lấy Gà Mái. Rồi chị lại đổi Gà Mái để lấy Vịt. Bây giờ, chị thíc Chó con lắm nên chị đã đổi Vịt để lấy Chó con đấy. 
Chó con nghe vậy liền cụp đuôi lại, chui vào gầm ghế. Đến đêm, nó cạy cửa trốn đi. chó con bảo: “Tôi không muốn kết bạn với một cô chủ không biết quý trọng tình bạn” . 
Sáng ra, tỉnh dậy, cô bé ngạc nhiên thấy chẳng còn một người bạn nào cả

=>> Cảm thấy có những lúc mình đã như thế, mải chạy theo những cái mới, mà quên đi những cái thân thuộc bên mình, 
Cảm thấy có những lúc thích thú 1 điều gì đó, sau lại có thể dửng dưng, sợ, mình có đáng tin ko?
Cảm thấy có những lúc, chính bản thân mình không kiểm soát được mong muốn của mình, ko tự quyết định được...
ngừng lại 1 chút đi nào, nhìn lại mình, nhìn lại những người xung quanh mình, trân trọng những gì mình đang có!