Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010 0 nhận xét By: maxo'

Phố Cổ!

Lâu lắm mới dành được một buổi chiều để đi Phố Cổ. Có hôm trước mưa, công việc, chỉ kịp tạt 1 vòng hồ, mưa phùn thấm vào da lạnh buốt mà thèm ghê gớm được hòa vào dòng người lang thang qua những con phố.
Trời hôm nay khá là đẹp, lạnh, gió, nhưng thi thoảng lại hơi hửng hửng, 1 chút thôi, thêm một người bạn đồng hành, chuyến đi lại thêm phần thú vị. Tôi thích đi phố cổ 1 cách không kế hoạch, thật ra thì vì tính đãng trí, nên những địa điểm từng đi, các hàng, các phố thế nào, tôi chẳng nhớ nổi. Vì vậy cũng đã cẩn thận mang theo 1 cái bản đồ, và lục lọi tìm lại một số chốn ăn trên đường. Tôi thích tìm những gánh hàng rong, với những món ăn là lạ, hay rất Việt.
Ngày chủ nhật nên có vẻ người đi cũng đông, những con phố nhỏ cứ tấp nập và nhộn nhịp, thi thoảng mải ngắm hàng quán bên đường mà tôi cũng suýt đâm vào 1 số người đi xe trên đường.
Đi lang thang, làm 1 bát bún thang – không phải ở quán thích ăn, nhưng cũng ấm áp khi xì xụp trong bát bún bốc khói
Tạt vào 1 hàng ô mai, mua lấy 2 gói, là đủ nhem nhem trên cả quãng đường đi. Kể cũng tiếc, có vẻ như phố cổ ban ngày ít hàng quán hơn. Muốn kiếm cái gì nóng nóng và cay cay :”> mà cũng hơi bị khó, nếu đi vào lúc chập tối, đến tối, hàng quán sẽ bày ra, nào trà chanh, miến lươn, bánh gối, bún thang… nghĩ mà đã thèm ơi là thèm.
Đi 1 vòng Bờ Hồ, bắt gặp 1 bà cụ quán mấy đồ ăn vặt vặt, nhìn quen quen. Bà cụ được dân mạng FB chụp ảnh và kêu gọi mọi người ủng hộ. Bà cụ già mắt đã mù nhưng nhìn rất phúc hậu. Làn da bà có vẻ sáng hơn trong tiết trời mùa đông, hơi hơi hửng như thế này. Mua 2 gói ngô cay có vẻ hơi ít, vì ngô cay rất ngon ^^
Lúc về gặp 1 chuyện buồn cười lắm nhé >”< Đoạn đường chạy quanh Bờ Hồ có 1 cái đèn đỏ. :”> Bình thường nó vẫn hoạt động, cho người đi bộ sang đường :”> Ở thân cột còn có cả nút bấm báo hiệu có người sang đường. Lúc tôi đi, cái đèn vẫn xanh xanh, đỏ đỏ. Thế mà lúc tôi về, đèn tắt ngóm. Tôi đứng chờ 1 lát chả thấy tín hiệu gì, thì tự hiểu mà liều mạng sang đường cho lành :”>
Buồn cười là ở chỗ, sau khi tôi sang bên kia rồi, thì thấy 1 nhóm người nước ngoài đi tới. Tôi và người bạn quyết định đứng lại và xem sự thể thế nào. Một người phụ nữ bấm nút và họ chờ đợi…Họ nói với nhau gì đó, ngước nhìn cái đèn, 1 người thanh niên ra bấm nút và lại chờ đợi. Quan sát cảnh đó mà chúng tôi vừa buồn cười vừa xấu hổ. cũng phải 5, 7 p trôi qua, nhóm người nước ngoài chưa dám sang đường, dù đoạn đường sang ko lớn, và là đường 1 chiều, một vài người Việt Nam qua đường vẫn hồn nhiên, lúc tôi định quay xe đi thì thấy họ bắt đầu bước xuống định sang, nhưng ngay lúc đó, 1 chiếc oto đi tới, họ lại dè dặt bước lên. Tôi quyết định đi, băn khoăn không biết lúc nào họ mới sang được. Và nghĩ …
Người bạn đi cùng tôi nói: Phố cổ giờ đã  ko còn nét đẹp cổ, mà có thì là theo lối cổ hủ, đi 1 vài vòng đã không biết phải đi tiếp như thế nào, sao ko quy hoạch lại? Đường thì toàn người, toàn tắc, giao thông lộn xộn. Tôi lại ko nghĩ thế, tôi vẫn muốn phố Cổ giữ được những nét văn hóa của nó, có hàng rong mới có hương vị Hà Nội. Một nét gì đó Việt, và hương vị dân tộc, tôi nghĩ rằng đó là nét thu hút người nước ngoài của Phố Cổ. Nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng, không phải ko có những vết nứt trên con Phố Cổ xưa ấy. Nhìn những ngôi nhà đã xuống cấp, những gia đình chen chân trong mảnh đất chật chội, những đoạn đường ko ai nhường ai, những dòng nước đen ngòm. Lòng cũng hơi bị chùng xuống.
Tôi yêu cái lạnh Hà Nội, yêu sự bình yên trên từng con phố. Tôi mong rằng mọi người, Việt hay nước ngoài khi đặt chân đến đây đều yêu và trân trọng nó, giữ gìn và bảo vệ nó, để đẹp mãi Phố Cổ!